Tiếng Chuông Gió
Trương Quỳnh Anh
Một căn phòng trống vắng, chỉ em và chuông gió,vẫn cô đơn chờ anh.
Ngày qua ngày lặng lẽ, em nhớ anh nhiều hơn, đếm từng ngày cách xa.
Giờ phương trời xa cách, chợt khi nào anh nhớ, nhớ tiếng chuông gió xưa.
Nhiều khi buồn em khóc, tình yêu nhẹ như gió, thoảng qua cuộc đời em
Nghe đâu đây từng lời nói dịu dàng. anh dường như còn đây.
Lời ngọt ngào em luôn mang trong lòng, trong cơn mơ vẫn thấy anh.
Tình anh như cơn gió, thoáng qua đời em, rồi lặng thầm xa mãi.
Anh mang tiếng khóc, anh mang nụ cười, rồi lặng lẽ cách xa em.
Tình anh như mưa đến, thấm ướt đời em, để tình em lạnh giá.
Trăng xưa vẫn chờ, em đây vẫn chờ, ngày không xa, anh lại về bên em...